Lam Nguyen's profile

16-BIT DESOLATE ECHOES

Anh ta không thể nói tâm tư thành lời, cô ấy không thể nhìn thấy thế giới ngoài kia. Sự khởi đầu của họ, vốn dĩ đã là một bi kịch. Họ tìm được nhau, liệu có kết thúc được bi kịch ấy, hay thứ kết thúc là chính cuộc đời họ?

Tầng thượng nơi cô sống, tầm hầm nơi anh tồn tại, đến cuối cùng, rồi hai tần số của họ có thể nối lấy được nhau? 

Nhìn về nơi anh và cô thả-mình, 
dù là tầng thượng hay tầng hầm,
mọi thứ tuyệt nhiên không hề giống cách người đời vẫn hay nghĩ.

Anh đã dành cả đời để sống ở tầng thượng, nơi mà họ vẫn hay bảo nhau về một “khoảng trời cao rộng", về một chàng trai phiêu lãng đắm mình trong khúc hát của tự do.  

Họ nói cũng chẳng sai, chỉ là cái giá mà anh phải trả cho vùng trời đấy là quá đắt. 

Tầng thượng là nơi cao nhất, nơi anh nhìn xuống thế giới ngoài kia một cách thật rõ ràng, rõ từng hình ảnh, từng thanh âm. 

Hình ảnh của thương đau và thanh âm của tuyệt vọng. 

Anh thấy được trọn vẹn nỗi đau của người đời, anh thấy được một thế giới u tối không có lối ra, anh thấy được vòng lặp của bi kịch nơi mà lòng người nhuốm đầy tiếng hát của tội lỗi.   

Mặc cho mớ hỗn độn ấy, mặc cho ngón tay đã rỉ máu vì đánh đàn, anh vẫn dốc hết tâm can vì cô mà viết ra từng lời nhạc. 

Lời nhạc của yêu thương, lời nhạc về một hạnh phúc đẹp đẽ sau này.

Anh yêu cô, theo cách cô vẫn luôn khao khát.


Cuộc đời cô vẫn luôn gói gọn dưới cái tầng hầm chật hẹp và tăm tối. Cô chưa một lần nhìn thấy thế giới ngoài kia, cũng tuyệt nhiên chẳng hay biết gì về hỷ nộ ái ố của đời người. 

Nỗi buồn của cô chật hẹp, là nỗi buồn về chính bản thân, về một bản ngã mà cô vẫn luôn hoài nghi khi nghĩ về. 

Tầng hầm là nơi u tối và bị che lấp bởi ngàn vạn thứ trên kia, nhưng lại là nơi bảo vệ chính cô khỏi đớn đau của người đời, khỏi những vòng xoáy của thương đau.

Lăng kính duy nhất để cô nhìn thấy cuộc sống này, ánh sáng duy nhất để thắp lên khát khao hạnh phúc của cô, 

là bản nhạc của anh, 
và là anh. 

Những thanh âm của hạnh phúc, những nốt nhạc phát lên cả một vùng trời tự do, những giai điệu về một thế giới tràn đầy nắng ấm,
là thứ anh muốn cô tin vào,
cũng là thứ cô khát khao tin vào. 

 Cô được yêu theo cách cô vẫn luôn mong chờ.

Trong vọng tưởng của cô, trong niềm khát khao hạnh phúc đến tột cùng, cô và anh đã yêu nhau theo cách cô vẫn hằng mong ước. 

Họ tự do nhảy múa trên những giai điệu mà anh đã gửi cho cô, trên giấc mộng mà cô từng giây từng phút cô đều mơ về.

Giấc mộng được xây lên từ anh, từ những bản nhạc anh viết và tự nỗi niềm tự do mà cô khát khao đến cùng cực.

Giây phút đó, cô hạnh phúc đến cùng cực.
Dù là trong vọng tưởng của anh, nỗi đau của thực tại vẫn luôn bám lấy anh không ngớt. 

Anh một mình gánh chịu hết những thanh âm đau khổ của thế giới, anh cũng một mình cất lên thanh âm rực rỡ và nồng nhiệt nhất để trái tim cô rung động mạnh mẽ, để cô mãi sống trong hạnh phúc của tình yêu đôi lứa.

Nỗi đau lớn nhất của anh là không thể dùng lời để biểu đạt những yêu thương nằm sâu thẳm trong anh. 

Là một người từng phải chứng kiến ngàn vạn nỗi đau, làm sao mà anh có thể mở miệng để cất lên những thanh âm ngọt ngào, là một người yêu cô đến xé ruột xé gan, làm sao anh có thể thốt ra những xúc cảm chân thật bên trong mình? 

Anh là lăng kính nhìn đời duy nhất của cô ấy, anh là tia sáng le lói cuối cùng của cô ấy. 

Anh là hy vọng, là khát khao hạnh phúc của cô. Sẽ thật tàn nhẫn nếu chính anh là người cho cô thấu được hiện thực phũ phàng, sẽ thật tồi tệ khi chính anh là người lấy đi ước muốn hạnh phúc mãnh liệt của người anh yêu. 

Anh,
Chưa từng được phép lựa chọn, lại càng không cho phép bản thân mình lựa chọn. 

Khoảnh khắc đó, anh khổ đau đến cùng cực.

“Liệu yêu đúng cách có phải là trao cho nhau trọn vẹn sự chia sẻ và thấu hiểu?”

Đây là câu chuyện về hai trái tim chưa từng được trọn vẹn. Ở một thời điểm nào đó, khát khao hạnh phúc đến cùng cực của cô gái đã giao thoa với khổ đau đến cùng cực của chàng trai. 

Họ yêu nhau nhưng bối cảnh, tâm tư và góc nhìn đều khác nhau. Bản ngã tâm hồn của chàng trai không thể nói, còn bản ngã nội tâm của cô gái không thể nhìn. Thứ còn lại của họ để kết nối là đôi tai, đôi tai để lắng nghe những giai điệu cuộc sống. Họ đều có mảnh khuyết bên trong và dường như bản nhạc anh viết là thứ duy lắp vào chỗ trống ấy.  

Tình yêu vẫn luôn là sự phức tạp, đan xen giữa những mảnh ghép tương phản. Có người vì sự khác biệt mà rời xa, cũng có người tìm cách ghép trọn vẹn những mảnh vỡ không giống nhau ấy.

Có lẽ không có bản nhạc hay giai điệu nào có thể khiến cho tình yêu trở nên bớt phức tạp đi. Nó vốn dĩ vẫn luôn chẳng hề giản đơn, chỉ là thông qua bài hát, họ có thể nói ra những điều đối phương muốn được nghe. 

Nếu một ngày bạn nhận ra, để đối phương nhìn thấu hết thảy những gì mình đang trải qua, chính là một điều tàn nhẫn, thì liệu bạn có còn tin rằng "yêu đúng cách là trao cho nhau trọn vẹn sự chia sẻ và thấu hiểu"?

Ai cũng khát khao yêu thương, nhưng mấy ai có thể trao đi yêu thương ấy theo cách mà đối phương muốn.

Sau cùng, thứ tình yêu mà anh chọn, là tình yêu mà cô gái sẽ hạnh phúc. 
Sau cùng, thứ tình yêu mà anh tin, là sự giải thoát cho chính mình. 

Ngày nào thanh âm còn vang lên, ngày đó tình yêu còn tồn tại. Chỉ cần là yêu, giai điệu của bản nhạc ra sao, không còn quan trọng. Yêu đúng cách là như nào, họ hoặc chúng ta tự khắc biết. 

Bản nhạc tình yêu của họ, không phải là sự lựa chọn, mà là niềm tin vĩnh hằng, là khát khao mãi mãi.

16-BIT DESOLATE ECHOES
Published:

Owner

16-BIT DESOLATE ECHOES

Published:

Creative Fields