Hữu Khuê's profile

KẺ MỘNG MƠ Ở PHAN CHÂU TRINH

Kẻ Mộng Mơ ở Phan Châu Trinh​​​​​​​
First Steps (after Millet) X PCT

Bạn Xun sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhà nông nghèo. Xun có một đầu óc hay mơ, lại nhanh quên, và bạn rất hay đắm chìm trong thế giới mộng mơ của chính mình. Bạn là người hướng nội, lúc nào cũng chỉ nằm trong nhà đọc sách nên hầu như Xun chẳng có lấy một người bạn nào. Nhưng bạn Xun không hề cảm thấy đơn độc, vì bên bạn có một người bạn tâm giao. Đó là người luôn lắng nghe và thấu hiểu hết những nỗi niềm mộng mơ của bạn, cùng bạn chơi, cùng bạn học, cùng bạn mơ mộng và chẳng bao giờ thèm bắt bẻ những giấc mộng vô lí của Xun - chính là cây cam ngọt ở góc vườn.

Xun rất quý cây cam ngọt và mình, và bạn thực sự xem cây cam ngọt là thành viên trong gia đình. Bạn yêu cây cam lắm, yêu như cách những chú chim yêu ánh mặt trời, cách giấy trắng yêu mực đen, cách hàng rào yêu bụi cỏ, cách chú cún nhà hàng xóm yêu cục xương. Xun không biết diễn tả ra sao cái nỗi niềm cứ mãi lâng lâng trong lòng, vì vậy bạn liền đem tâm sự với mẹ. Mẹ Xun cười hiền, và mẹ quyết định đặt tên cho cây cam ngọt là Dấu Yêu.

Xun Mộng Mơ có nhiều mộng mơ lắm! Một hôm nọ, sau khi đã chán chê với trò chơi “Hải tặc” Xun và Dấu Yêu cùng khám phá đại dương bao la thì bỗng nhiên gặp con cá sấu có cánh” (do Xun chưa nghĩ ra cái tên nào hợp lí và ngắn gọn hơn để diễn tả), bạn quyết định không mộng mơ lung tung nữa. Có lẽ, Xun đã đến tuổi trưởng thành rồi chăng? Xun nhận ra, bạn yêu gia đình mình hơn tất thảy những thứ trên đời này, hơn cả ngôi nhà làm bằng kẹo mà tối qua Xun vừa ghé thăm, hơn cả những trang sách mà Xun đọc hằng ngày. Bạn yêu ba, yêu cái cách ba đóng bàn học và giảng bài cho bạn hiểu. Bạn yêu mẹ, yêu những thìa cơm mẹ âu yếm cho bạn ăn. Bạn yêu gia đình mình, và bạn nhớ về những ngày đầu tiên - khi bạn tập đi những bước chân đầu đời, có mẹ dìu tay, có ba nâng đỡ. Và một niềm khát khao trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Xun: bạn muốn làm cho ba mẹ tự hào về mình.

Và kể từ đó, Xun Mộng Mơ lại mộng mơ về ngôi trường THPT Phan Châu Trinh nhiều chút. Bạn cố gắng học tiếng Anh, giải Toán, cố gắng gác đi cái thế giới tưởng tượng diệu kỳ mà bạn đã sống suốt trong những năm tháng tuổi trẻ để đặt chân ra thế giới bên ngoài. Xun đi học, Xun làm quen bạn mới. Xun ít nói, Xun chẳng có bạn. Xun bị đánh, bị bắt nạt, nhưng chẳng ai biết cả. Xun chẳng muốn ăn, cũng không còn mộng mơ nhiều như trước. Xun dần quên đi những nụ cười ngày xưa của bạn.

Xun Mộng Mơ chẳng còn mộng mơ về ngôi trường THPT Phan Châu Trinh nữa. Nhưng bạn quên rằng, bạn vẫn còn có gia đình kế bên. Mẹ Xun chăm lo cho bạn từng chút. Những đêm dài bạn không vào giấc được, mẹ bạn còn trằn trọc lắng lo hơn. Ba bạn mua thuốc cho bạn uống, ba bạn đến trường để bảo vệ bạn. Mẹ bạn tâm sự cùng bạn, là chỗ dựa tinh thần trong những ngày Xun áp lực đến mệt nhoài. Xun chứng kiến mọi thứ, và bạn càng yêu gia đình của mình hơn. 

Và bạn Xun nhớ ra, vẫn còn một Dấu Yêu bên cạnh bạn. Lâu nay, mẹ là người chăm Dấu Yêu thay bạn. Khi bạn gặp lại cây cam ngọt, cây lúc này chẳng ra trái, chỉ nở một nụ hoa trắng trắng nhỏ xinh. Xun đưa tay chạm khẽ, nụ hoa trắng nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay Xun. Dấu Yêu đang tạm biệt Xun đó, Xun biết rõ mà! Chẳng ai có thể đi cùng ta hết cả một đời người, và Dấu Yêu cũng vậy. Sự ra đi của cây cam ngọt, cũng chính là cột mốc chuyển giao giữa thế giới của Xun Mộng Mơ và thế giới hiện thực. Xun chăm chỉ học hành, bỏ ngoài tai những lời dè bỉu chê bai, vì Xun biết bên cạnh bạn vẫn còn gia đình. Sau bao nhiêu nỗ lực vất vả, tên bạn cũng nằm trong danh sách học sinh đậu vào Phan Châu Trinh. 

Giờ đây, đối với Xun, Phan Châu Trinh chẳng còn là mộng mơ nữa. Phan Châu Trinh là hiện tại, và sẽ là mùa thanh xuân của bạn. Tại đây, cổng trường uy phong lại một lần nữa mở ra, dịu dàng mà âu yếm, ấp ôm nồng đượm những “đứa con” vào lòng. Cổng trường hiện ra trước mắt Xun, uy nghiêm nhưng cũng đỗi thân thuộc, là hiện thân để che chở và dìu dắt ta trên cung đường thuở thiếu thời. Một lần nữa, hình ảnh về những ngày đầu tiên Xun bước đi những chặng đường đầu đời lại hiện ra trước cổng trường Phan Châu Trinh, có cả ba mẹ của Xun nữa. Xun biết rằng, bạn có được thành tựu như ngày hôm nay - chính nhờ có gia đình của mình.

(Nội dung câu chuyện được lấy ý tưởng từ tác phẩm “Cây cam ngọt của tôi”)
Girl with a Pearl Earring x PCT

“Mơ” dường như là một cái tên kỳ lạ, nhưng nó lại là biệt danh của một cậu học trò đang trong lứa xuân thì. Cậu luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, một thế giới kỳ lạ như cái tên mà cậu đang mang.

Mơ sở hữu một năng lực đặc biệt, đó chính là nhìn thấy được luồng ánh sáng phát ra từ mỗi người. Cậu có thể thấy được ánh sáng yếu, mạnh toả ra từ những bạn học sinh trong ngôi trường mà cậu đang theo học, trường THPT Phan Châu Trinh. Mơ nhận ra điểm chung của những người mang trong mình nguồn ánh sáng vàng mãnh liệt, họ đều là những con người có tiếng tăm, và ngược lại là những người có ánh sáng yếu ớt, Mơ lại nằm trong số đó. Ánh sáng của cậu yếu đến mức chỉ có thể đến những nơi tối tăm nhất thì mới có thể thấy được, kể từ đó hầm chui trở thành địa điểm yêu thích của cậu học trò tuổi mười bảy.

Vì may mắn có được năng lực khác người ấy, có người tin vào năng lực của cậu nhưng hầu hết lại cho rằng cậu đang mơ. Cậu cũng trở nên rụt rè và hiếm khi chia sẻ suy nghĩ của mình với bạn bè xung quanh cậu. Nhưng Mơ cũng có nguyện vọng của riêng mình, mà ao ước lớn nhất của cậu đó chính là biến ánh sáng của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu quyết định sẽ trở nên giống những người có ánh sáng rực rỡ ấy. Mơ bắt đầu học chơi bóng đá, học chơi cờ, học phong cách ăn mặc. Cậu sao chép tất cả dẫu cảm thấy rằng mình không thật sự thích điều đó.

Sau những chuỗi ngày nỗ lực không ngừng, cậu quay lại chiếc hầm chui quen thuộc để có thể nhìn thấy rõ được ánh sáng của bản thân. Mơ đã hốt hoảng. Đúng thế, ánh sáng đó đã thay đổi nhưng không phải mạnh hơn mà màu sắc của nó lại trở nên kỳ lạ. Ánh sáng ấy từ một màu vàng mờ nhạt bỗng nhiên trở thành mảng màu xám u tối, lu mờ bao bọc xung quanh cơ thể cậu giống như một chiếc bóng. Nếu có ai đó hỏi rằng “giờ đây cậu có ổn không” thì câu trả lời sẽ được đáp lại nhanh chóng “không”. Bởi đó chẳng hề là kết quả mà cậu hằng mong ước. Buồn chứ, bế tắc chứ, Mơ giờ đây chỉ biết ngồi lặng yên trong màu đen tâm tối của chiếc hầm. 

Đột nhiên những tia sáng chói chang cứ chiếu sáng liên tục, khiến đôi mắt cậu phải nhoè đi. Mơ ngẩng đầu, chợt tỉnh. Một cô gái với nguồn sáng mạnh mẽ đang đứng trước mặt cậu, hỏi thăm cậu, ánh sáng của cô ấy làm thắp sáng cả căn hầm u tối. Mơ rất ngạc nhiên vì cô gái đó không phải là người có tiếng tăm, cậu còn chẳng hề biết đến cô bạn ấy. Ấy thế mà nguồn sáng của bạn ấy có khi còn sáng hơn những người mà Mơ từng biết. Cậu quyết định giấu đi sự rụt rè của mình mà hỏi: 
- Sao cậu lại có thể tỏa sáng thế?
Cô gái thoáng sững người, gương mặt có chút khó hiểu, nhưng rồi cũng trả lời:
- Vì tớ biết mình là duy nhất và tớ luôn hiểu bản thân mình.
Mơ hình như vừa nhận ra điều mà cậu đã bỏ quên, đó là thấu hiểu bản thân mình. Cậu vui mừng khôn xiết, bất chợt nắm lấy tay cô gái, gật gù cảm ơn rồi rời đi. Cô ngoảnh mặt nhìn cậu lần cuối, đôi mắt yêu kiều, mạnh mẽ hiện lên trên gương mặt sự rối bời. Đang buồn hay vui? Cô gái vẫn mang lên mình sự tự tin mà cậu phải đắm chìm, và có lẽ cậu đã quên mất điều quan trọng gì đó.

Ánh sáng của Mơ đã trở nên rực rỡ và cậu vẫn đến nơi chiếc hầm chui quen thuộc, ấy vậy mà chẳng thể nào gặp lại được người bạn đó, người đã gieo vào cậu hai chữ “tương tư” mà cậu thậm chí còn chẳng biết tên…
Horse in a Meadow - Walk in the Meadows at Argenteuil x PCT

Bình Yên ở xứ sở thần tiên

Lênh đênh giữa dòng sông Thời Gian, chiếc thuyền nhỏ của Sóng Gió hình như đã ròng rã nhiều năm tháng rồi đấy. Cậu ta cứ cầm mãi trong tay chiếc la bàn Hoài Bão, kim chỉ nam hướng về một nơi tít tắp xa, một nơi mà cậu đã dành cả tuổi xuân xanh để kiếm tìm. Những lữ khách đến từ vô vàn những chiều không gian khác, người ta chỉ lướt qua cậu rồi trao cho cậu những ánh nhìn kỳ lạ, không ai biết cậu đang mải mê tìm kiếm thứ gì. 

Thu lại về nơi những áng mây cao, trời thu trong vắt, dắt vài hạt nắng còn vương trên những chùm hoa xà cừ đến trạm dừng chân, vẫy chút gió gửi lời tạm biệt mùa hạ. Mặc dù Sóng Gió đã từ lâu không còn bàng hoàng vì dòng chảy vội vàng của sông Thời Gian nữa, nhưng sao lần này, mùa thu đến một cách lạ lẫm, gieo trong cậu một điều gì rất khác. Hình như, cậu nghe được lời thì thầm của Gió, phong thanh rằng ở mùa thu năm nay, thuyền của cậu đã sắp sửa cập bến. Cậu ta vui mừng xiết bao, vội chèo nhanh, nhanh hơn nữa chiếc thuyền nhỏ của mình. Quả thật là vậy, đôi mắt cậu sáng lên cùng ánh quang nơi miền đất kỳ lạ, miền Phan Châu Trinh, hay còn được những lữ khách không gian gọi với cái tên thân thương: Miền Tinh Khôi. 

Băng qua muôn trùng những lắng lo, những khó khăn trên dòng sông Thời Gian ấy, cuối cùng Sóng Gió đã đến được nơi mình muốn, chạm vào khát khao bấy lâu nay của mình. Bước vào Phan Châu Trinh, cậu ta như bước vào một thế giới diệu kỳ, thế giới sáng ngời của những con tim được thỏa sức cất lời, của những đôi tay tha hồ vẽ nên thanh xuân rực rỡ của chính mình. Ánh Vàng nhè nhẹ của chiều thu ghé nơi góc sân nhỏ, tò mò cậu bạn nhỏ Sóng Gió, vội lượn vòng hỏi thăm:
- Cậu tìm gì ở Phan Châu Trinh thế?
- Tớ tìm Bình Yên ở xứ sở thần tiên.
Sóng Gió đáp một cách dõng dạc rồi lơ mơ dạo từng bước quanh khu vườn nơi miền đất xinh đẹp này. Cậu ta góp nhặt những dấu yêu gửi nơi chốn thơ ngây dại, ngắt nhành hoa xinh nơi khu vườn ấy gắn lên mái tóc rồi tung tăng vui ca.

Có lẽ, Sóng Gió tìm được rồi, tìm được Bình Yên rồi. Những ngày thắm xanh, thắm những ước mơ, thắm những mong chờ của cậu rồi đã được đền đáp. Cậu ta yêu Phan Châu Trinh từ lâu lắm! Miền Phan Châu Trinh là khu vườn của những mộng mơ, là nơi ký gửi thanh xuân, chất chứa yêu thương của những cô cậu học trò nơi này. Hoa ở đây cứ hoài đua sắc thắm, dù tiết trời ấm áp hay những ngày giá lạnh, hoa vẫn nở, nở nơi trái tim, nơi đôi mắt những kẻ si tình. Đôi mắt si tình, nhìn đâu cũng thấy biếc xanh, nhìn đâu cũng là hoa nở.

Suốt những năm tháng ròng rã như thế, vượt muôn trùng những chông gai, thử thách, để rồi khi đặt chân đến miền Tinh Khôi, Sóng Gió rồi cũng hóa Bình Yên nơi tâm hồn những đứa trẻ đang bấp bênh giữa dòng đời. Bởi sâu nơi tiềm thức của chúng ta đều thấu rằng, Phan Châu Trinh không chỉ đơn thuần là một ngôi trường, Phan Châu Trinh là thơ, là mơ, là nhớ nhung muôn thời.

Con đường chinh phục những khát vọng, ước mơ chưa bao giờ là con đường bằng phẳng cả; nhưng nếu vì thế mà chúng ta không kiên trì theo đuổi bằng tất cả những nỗ lực, những đam mê mà mình dành cho hoài bão ấy thì mãi mãi ta sẽ không bao giờ đặt chân đến miền đất mình hằng mong ước.
Starry Night x PCT

Chúng ta đều là những kẻ mộng mơ!

Chị Hàng Xóm mơ trở thành một vũ công nổi tiếng, Bạn Cùng Lớp mơ được huy chương vàng kỳ thi Olympic 30/4, Em Lớp Dưới mơ thi đậu vào trường THPT Phan Châu Trinh….

Vậy ước mơ của Cô Bé là gì?

Dường như Cô Bé không có ước mơ, hay ít nhất là người ta chẳng còn thấy được ước mơ trong mắt Cô Bé. Cô Bé sống cuộc đời của một người bình dị, sáng đến trường, chiều đi học thêm, tối lại ở nhà ôn bài. Cô Bé chẳng thích gì, hay đã từ lâu cô bé chẳng còn đủ dũng cảm để bày tỏ những mơ mộng của mình nữa. 

Nhưng rồi cũng có một chiều đông, Cô Bé chợt nhớ ra, ngày nhỏ, Cô Bé thích được cất cao tiếng hát của mình, Cô Bé mơ được đứng trên sân khấu làm việc mình yêu thích. Đó đã là rất lâu rất lâu về trước.

Một tiếng nói cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Cô Bé:
- Bạn này, sắp đến Hội diễn văn nghệ SHINE rồi, mình thấy bạn hay ngân nga lúc chuyển tiết… bạn có thể trình diễn tiết mục hát đại diện lớp không nhỉ. Do lớp mình toàn là con trai, ít bạn có khiếu văn nghệ lắm!

Cô Bé không nhớ mình trả lời người bạn ấy thế nào, chỉ biết rằng đôi cánh của giấc mộng ngày bé đã tiếp thêm cho cô thật nhiều can đảm. Để rồi đây, Cô Bé được đứng tại đây, trên sân khấu Hội diễn văn nghệ lớn nhất thành phố, cất lên tiếng hát từ tận đáy lòng mình. Cô Bé được hát, được tỏa sáng, được thỏa mãn với niềm đam mê của mình.

Cô Bé ngước nhìn lên bầu trời, rõ ràng là ban ngày, mà sao Cô Bé thấy như mình đang lạc vào trong bầu trời đầy sao của Van Gogh. Cô Bé thấy mình như hoá thành cây hoàng đàn trong bức họa nổi tiếng ấy, trong thế vươn lên mạnh mẽ, u uất với màu lục sẫm, ngọn cây đã chạm đến các vì sao để đón lấy ánh sáng rực rỡ của hy vọng.

Phan Châu Trinh hôm ấy không có sao, nhưng Cô Bé lại có cả bầu trời sao trong lòng.
The Skrik x PCT

Nhóc Linh Hồn khờ phải lòng Sợ Hãi

Một nhóc Linh Hồn bé nhỏ nọ, ấp ủ nơi đáy tim những mơ mộng, những khát khao, hoài bão nơi chân trời tít tắp xa. Giấc mơ của nhóc là được treo trên nhành cổ thụ lớn, chạm đến vạn tầng mây, với lấy những ngôi sao xa, được gió đưa đi chu du, băng qua đồng cỏ nội bạt ngàn xanh cùng bao ánh mai ngày hồng. 

Nhóc Linh Hồn nhiều ước mơ lắm! Nhóc mơ xa, mơ xôi, nhóc muốn kể cho cả thế giới nghe ước mơ của nhóc, nhưng không ai chịu lắng nghe nhóc đủ lâu, thật sự trân trọng câu chuyện của nhóc. Họ chỉ để tâm đến thành tích nhóc đạt được, không ai biết rằng nhóc phải trải qua những gì, họ chỉ chực chờ nhóc vấp ngã để nhạo báng nhóc, buông những lời cay nghiệt đến Linh Hồn thơ ngây kia. 

Nhóc hay cười và nhóc cười cũng thật đẹp, nhưng nhóc thích khóc hơn. Chắc có lẽ, nhóc thích được thưởng thức nỗi buồn, để nhóc được lắng nghe trái tim mình thổn thức. Nhóc Linh Hồn thích giấu mình nơi góc tối, than thở cùng Màn Đêm, trốn khỏi những phiền muộn ngoài kia, được là nhóc, chỉ là chính nhóc thôi. 

Nhóc cũng sợ thật nhiều! Nhóc mơ cao, mơ xa nhưng nhóc sợ mình không làm được. Nhóc muốn luôn tươi cười hồn nhiên, nhưng nhóc lại không đủ mạnh mẽ trước những chông gai của cuộc sống, nhóc sợ vấp những cú ngã thật đau, và cũng sợ người đời cười chê nhóc nữa. Trong những năm tháng lạc lối ấy, nhóc Linh Hồn đã phải lòng Sợ Hãi.

Nhóc Linh Hồn đã từng rất nhiều lần tổn thương. Nhóc từng ghét bỏ chính mình, nhóc luôn cho rằng mình không xứng đáng với những điều tốt đẹp ngoài kia, bởi nhóc đã từng tin lời mọi người, rằng nhóc sẽ chẳng làm được. Vào độ cuối cấp 2, đặt bút viết nên nguyện vọng ngôi trường cấp 3 yêu thích, nhóc chỉ muốn điền Phan Châu Trinh thôi, nhóc đã đắm say tình yêu với Phan Châu Trinh từ lâu lắm. Cơ mà, trông thoáng chốc, nhóc đã chần chừ; nhóc sợ mình không thể, nhóc sợ mình không xứng được học ở ngôi trường danh giá ấy. Dẫu sợ hãi là thế, lắng lo là thế, nhóc vẫn không thể phủi bỏ tình yêu nhóc dành cho mái trường này. Tình yêu ấy đã lớn đến nổi bừng lên trong nhóc một ngọn lửa, ngọn phập phồng của ý chí, của quyết tâm và của những năm tháng tuổi trẻ. Sau tất cả, nhóc đã đặt chân vào nơi này, đứng dưới tán phượng già, nhóc Linh Hồn bật khóc, những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ cứ thế tuôn trào trên gò má xương xương kia. 

Để lưu lại cuộc hành trình chiến thắng bản thân, vượt qua Sợ Hãi, nhóc Linh Hồn đã vẽ lại bức tranh neo đậu chính bản thân mình tại ngôi trường này, mang tên “The Skrik x PCT”. Nhóc Linh Hồn muốn gửi tới chúng ta - những ai đã và đang phải lòng với Sợ Hãi giống nhóc khi ấy: Nỗi sợ sẽ chẳng là gì nếu chúng mình tin vào bản thân, lắng nghe, thấu hiểu và để Linh Hồn sâu bên trong ta được lên tiếng.
Lấy cảm hứng từ: Van Gogh, Edvard Munch, Claude Monet, Henry Moret, Johannes Vermeer

Thiết kế: 
Hoàng Bùi Hữu Khuê

Nội dung: 
Trịnh Lê Uyên Nhi
Tán Kim Diệu Uyên
Huỳnh Ngọc Xuân Thư
Nguyễn Thị Thanh Hiền
Lê Vũ Minh Phương

Hoạt ảnh:
Lê Nguyễn Nhật Minh

Hình ảnh:
PCT MEDIA team​​​​​​​
KẺ MỘNG MƠ Ở PHAN CHÂU TRINH
Published:

Owner

KẺ MỘNG MƠ Ở PHAN CHÂU TRINH

Published: